. Cứ nghĩ chính tai nghe được, chính mắt thấy được, nhưng đó lại không phải hoàn toàn chân thật.
. Cứ nghĩ chính tai nghe được, chính mắt thấy được, nhưng đó lại không phải hoàn toàn chân thật.
Sử dụng cá nhân là bất kỳ mục đích sử dụng nào không đáp ứng bất kỳ tiêu chí nào cho Sử dụng thương mại. Sử dụng cá nhân, hoặc phi thương mại, là sử dụng cho mục đích cá nhân duy nhất
Giấy phép cá nhân không cho phép những gì?
149 Lượt xem Premium13/04/2024
Trùm Hương Cảng Ngoại Truyện: Long Tranh Hổ Đấu - Extras For Chasing The Dragon (2023)
Thật không thể tin được, cánh tay nhỏ bé mũm mỉm, hình như mình bị lực lực thời gian xoắn còn lại 1 nhúm thế này thì phải! LoL...Conan phiên bản người thật rồi. Đưa con mắt to nhìn khắp nơi, đây là một khu rừng thì phải, á mà khoan... Giật mình, Lam Vũ nhận ra mình có thể nhìn thấy đường, cũng ngửi được mùi cỏ cây, tay chân cũng có cảm giác mặc dù chính mình còn chưa mở tinh thần lực ra. Ế, nghĩ tới điều đó Lam Vũ liền thử đưa tinh thần lực ra xem thế nào thì lại mở không được, hình như..mất hết rồi. "Ặc, lẽ nào reset level rồi sao? Mấy ngàn năm cày cuốc của tui, aaaaaaaaa." - Lam Vũ thầm kể khổ.
Lăn lóc suy nghĩ một hồi trên thảm cỏ thì Lam Vũ cũng chấp nhận sự thật mình đã bị biến thành trẻ sơ sinh, không còn gì đặc biệt ngoài giữ được tâm trí của một người trưởng thành, cũng thầm may mắn không bị biến thành ông già, mới sống thực tế có tầm 20 năm mà đã già sao chơi, uất ức chết(mấy ngàn năm tự kỷ 1 mình không tính là cuộc sống). Nằm một chỗ 2 ngày qua thì cũng cảm thấy đói, nhưng lại không thể làm gì, chả nhẻ ăn cỏ à, còn tu luyện thì chưa thử những tuổi này đứng còn chưa được thì làm sao mà luyện, cũng tại xương còn mềm quá. Đột nhiên có tiếng gầm gừ nho nhỏ xuất hiện cách đó vài chục mét, nghe theo âm thanh thì Lam Vũ cũng đoán sơ sơ đó là một con chó hay sói gì đấy.
Đệt, cảm thấy tình huống có chút không ổn rồi, lẽ nào Lam Vũ ta không chết già trong cái nơi tối tăm khỉ ho cò gáy kia mà chết vì bị một con chó ăn sao? Thiệt là thảm quá đi mà. Đúng y vài chục giây sau có một con chó sói đang chảy nước miếng nhìn về đứa bé trắng trẻo mủm mỉm đang nằm trên thảm cỏ, đang cảm thấy bất công trong lòng bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện. Đúng, là tiếng người, mặc dù Lam Vũ không hiểu người ta đang nói cái gì nhưng mà anh biết rằng mình có cơ hội thoát rồi, muốn kêu lên một tiếng nhưng nhận ra rằng mình không biết ngôn ngữ của họ, suy nghĩ thật nhanh trong vòng 1s thì nhận nữa là mình có biết cũng không nên gọi họ vì như thế có thể dọa họ bỏ chạy, trên đời việc gì kỳ lạ nhất? Không phải là một đứa bé sơ sinh biết nói sao?
Lỡ họ tưởng là yêu quái biến hình thì khổ mình, tìm cách không ra mà con sói thì đang chầm chậm bước tới, không còn cách nào khác đành phải khóc lên, con nít khóc mới đúng chứ.
- Oa..oa, u ngoe... u ngoe.... - Diễn sâu một chút.
Đúng như dự đoán, 2 người đàn ông vác theo mớ củi với 3 con thỏ vừa đi vừa trò truyện nghe thấy tiếng trẻ con khóc thì ngay lập tức ngừng lại. Một người vác củi khô, có lẽ là tiều phu lên tiếng:
- Này, huynh có nghe gì không? Hình như là tiếng khóc của con nít.
- Có! Ở phía bên phải chúng ta thì phải. - Người thợ săn mang 3 con thỏ nói.
Hai người liền ngó qua bên phải, thấy ngay con sói đói đang chảy nước miếng. Người thợ săn ngay lập tức dật cây rìu trong tay tiều phu ném thật nhanh và chuẩn xác vào đầu con soi mà không suy nghĩ gì nhiều. Rất nhanh, rất chuẩn xác, có lẽ ông ta là thợ săn nên mấy kỹ năng cơ bản này đều rất cao, con sói bị cây rìu "headshot" chết ngay tại chỗ, cũng một phần vì sợ săn kinh nghiệm, một phần vì nó đang đói lã, không còn nhiều sức để chú ý xung quanh. Hai người liền chạy về phía bụi cây, thấy một đứa trẻ sơ sinh đang nằm "khóc" ở đấy.
- Này, lão tam, huynh nghĩ đứa nhỏ này làm sao mà ở đây?
- Ta không biết, chắc là cha mẹ nó trong rừng gặp chuyện hoặc vì lý do nào đó mà phải bỏ nó lại đó.
- Đệ bị ngu à? Đương nhiên là đem nó về rồi, lẽ nào để đây cho thú ăn thịt?
Nói xong người tiều phu lại bồng "đứa bé" lên, còn thợ săn thì tiện tay kéo theo con sói đã chết. Hai người đi một đoạn đường tầm 3km thì ra khỏi khu rừng, 1km sau lại đến một ngôi làng nhỏ. Ngay khi họ vừa vào đến làng thì có hai người phụ nữ ra đón, đó là vợ họ, người vợ tiều phu thấy chồng mình bồng theo một đứa bé thì hỏi:
- Này, lão Tam, đứa nhỏ nào trên tay ông thế kia?
- Tam tẩu, chuyện là thế này, chúng ta đi săn...về...nói chuyện...sói...ném chết...thấy con nít...tội nghiệp...mang về nuôi...Sau đó tới làng thì tẩu cũng biết rồi. - vốn Đại Ngưu là một người hoạt bát, hay nói nên ông ta dành nói trước luôn.
- Việc này..việc này có thật không? - Tam tẩu ngay lập tức trừng mắt nhìn lão Tam(cô Ba - chú Ba).
Lão Tam nhìn vô là biết ngay vợ mình ghen, sợ mình ra ngoài thị trấn làm chuyện bậy bạ có thêm một đứa nhỏ về. Lão Tam mỉm cười hiền hậu, ông cũng 40 tuổi rồi, tính tình thật thà, chững chạc lại có bộ dáng chắc khỏe dễ coi, lại siêng năng tháo vát(củi do ông chặt, nhà do ông dựng, cuộc sống, bữa ăn gia đình thì do ông với người huynh đệ kết nghĩa là Đại Ngưu lo hết) nên nhiều phụ nữ tầm tuổi rất hay để ý đến ông nên vợ ông hơi chú ý vấn đề này cũng bình thường, vả lại nơi này không cấm đàn ông có nhiều vợ, chỉ cần anh có bản lĩnh cua được nhiều cô thì những cô đấy là của anh:
- Là thật, ở đã 10 năm rồi bà còn nghi ngờ những thứ vớ vẫn như thế này nữa. Thật là, giờ ai nuôi đứa bé này đây?
- Hay là để muội nuôi, nhà muội..muội vẫn chưa có con. - Vợ Đại ngưu lập tức lên tiếng.
Đại Ngưu ngơ ngác nhìn vợ mình, tuy thế nhưng lại không phản đối, đúng là giờ mình đã 36 tuổi rồi mà chưa có một đứa con nào, đúng là...xấu hổ. Nghe đệ muội(em dâu) nói thế thì lão Tam cũng gật đầu:
- Được rồi, vậy thì hai người hãy nuôi dạy nó thật tốt, tuy nó không phải con của chúng ta nhưng cũng là chúng ta nhặt cứu về, không thể phân biệt đối xử.
- Được, huynh yên tâm, phu thê ta nhất định dạy nó nên người. - Hai người cũng đáp.
Tam tẩu nghe vậy cũng yên tâm, xem ra thật không phải con lão. Thế là hai người Đại Ngưu ôm "đứa trẻ" về nhà nuôi, "đứa trẻ" biết mình hiện tại cũng không thể tự lo nên đành phải nhờ vả họ, sau này mình trả ơn là được....
Năm tháng vội vã trôi qua, thấp thoáng 3 tháng Lam Vũ cũng có thể đi đứng bình thường, điều này gây bất ngờ khá lớn cho bọn Đại Ngưu, nhưng bọn họ cũng thầm mừng, nghĩ rằng đứa trẻ sau này sẽ rất khỏe mạnh, có thể kế nghiệp nghề thợ săn của mình. Sau đó 9 tháng nữa thì nhà Đại Ngưu có tin vui, vợ ông mang thai, sau đó lại đẻ ra một bé gái, thêm vào nhà lão Tam có một đứa con trai mới 2 tuổi liền cho 2 đứa nó một cái hôn ước luôn. Thời gian cứ thế trôi, 2 năm qua rồi, "đứa trẻ" bọn họ nhặt về năm đó cũng đã 4 tuổi nhưng còn chưa biết nói, chỉ là hằng ngày chạy lung tung vào rừng không biết để chơi gì trong đó...
Tiếp theo 3 năm nữa trôi qua, đứa con gái nhỏ của nhà Đại Ngưu cũng đã 5 tuổi, họ đặt tên gọi cho đứa bé gái là Tiểu Kim, đứa con trai của lão Tam thì khá khỏe mạnh nên gọi là Tiểu Hùng, "đứa trẻ" kỳ lạ bọn họ nhặt nuôi thì giờ vẫn chưa thể biết nói, vì không hiểu sao tóc nó trắng tinh thế kia thật khác người nên họ gọi nó là Tiểu Bạch. Đây chỉ là những tên gọi mà thôi, không phải tên thật của chúng, theo quy định của làng thì trẻ em 10 tuổi trở lên mới có tên họ và được đi học, còn trước đó chỉ là để gọi cho tiện mà thôi. "Đứa trẻ" họ nhặt được năm đó vẫn cứ lầm lỳ, chiều chiều chạy ra khu rừng, tối chạy về, nó dường như rất ít tiếp xúc với người khác, chỉ thỉnh thoảng phụ giúp vợ chồng Đại Ngưu và lão Tam chút việc vặt...
Đương nhiên không phải là Lam Vũ bài xích người nơi đây mà là anh vẫn chưa thể tiếp nhận việc mình gọi người khác là cha mẹ dù là nuôi nên vẫn chưa mở miệng nói câu nào, thêm vào đó anh tính ra cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi (7 năm qua và mấy ngàn năm kia cũng không phải thực sự là sống), rào cản tâm lý tuổi tác khiến anh khó mà "chơi chung" với lũ trẻ. Tuy rằng anh không hòa hợp lắm với cuộc sống nơi đây nhưng mà anh cũng cảm thấy nó thật tốt, thật yên bình, thật là đời thường, đây là những thứ mà từ ngày hôm đó anh ao ước hay là..đời này mình chỉ nên làm người bình thường thôi...
Nhìn đám trẻ đang vui đùa trước ngõ, lòng anh càng bồi hồi, đây không phải là những thứ anh mơ ước hay sao, một lần nữa trở về với đời... Đang trầm tư trong những suy nghĩ thì một giọng non nớt gọi qua:
- Tiểu Bạch ca, lại đây chơi nè! - Tiểu Kim tinh nghịch.
- Kệ nó đi! Người gì đâu mà cứ lầm lỳ một chỗ hoài! - Tiểu Hùng khó chịu với người suốt ngày không mở miệng ra nói được một câu, mà còn không để ý bọn chúng, đã thế còn bộ dáng khác người nữa chứ, cả làng ai chả tóc đen mà tên kia lại tóc trắng.
- Ta không biết đâu đấy, ta chuẩn bị bịt mắt đây, ai không trốn bị ráng chịu nghe. - Một đứa trẻ khác trong làng nói.
Anh vẫn ngồi im đó, dùng con mắt không cảm xúc nhìn chằm chằm mấy đứa nhỏ, chẳng biết nói gì cho phải. Đám nhóc cuối cùng cũng không kiên nhẫn, chúng lại định bắt đầu chơi thì anh đành lên tiếng:
- Được rồi! Cho ta chơi với. - Cuối cùng chút dây trói cuối cùng trong tâm lý của bị tháo ra, anh nghĩ rằng mình nên làm lại một lần nữa, làm trẻ con một lần nữa để tận hưởng sự vô tư mà ngày xưa mình đã không trân trọng.
- Aa, Tiểu Bạch ca nói được rồi kìa, cha mẹ biết được nhất định sẽ rất vui. - Tiểu Kim rất vui chạy lại nói, dù sao Tiểu Bạch cũng là ca ca của nàng, cũng là con của cha mẹ, tới nay nàng vẫn chưa biết Lam Vũ chỉ là con nuôi, mặc dù có thắc mắc rằng sao tóc Tiểu Bạch ca lại khác mình và cha mẹ, nhưng cũng không quá để tâm.
Mấy đứa trẻ cũng ngạc nhiên lắm, nhỏ giờ sống chung có thấy cái thằng này nói bao giờ đâu, giờ tự nhiên phát ra tiếng làm người ta khó mà ngậm mồm lại được. Nhưng bọn chúng cũng là con nít, ngạc nhiên thì ngạc nhiên chứ cũng không quan tâm điều này nhiều, muốn chơi là chơi được ngay. Sau đó về nhà Tiểu Kim liền khoe với cha mẹ ngay là Tiểu Bạch biết nói, hai người liền thử hỏi Lam Vũ vài câu, tất nhiên là Lam Vũ cũng không tiếp tục giấu nữa, trả lời ngay, từ giây phút anh chơi với lũ trẻ thì anh cũng đã chấp nhận mình đã trở thành một phần của ngôi làng này hoặc ít nhất...là trước khi anh lớn lên anh muốn mình trải nghiệm tuổi thơ một lần nữa. Từ ngày đó, anh hòa nhập cùng đám trẻ, chơi đùa, giúp đỡ gia đình, sinh hoạt như một người bình thường, chiều chiều vào rừng hấp thu chút mộc khí để hồi phục hình dáng của mình, dần dần từ một thằng bạch tạng đến lông mày cũng trắng giờ đã đen rồi, làn da cũng dần có chút huyết sắc, không còn trắng bạch như ngày xưa.
Nhưng mái tóc làm kiểu gì cũng không đổi được, có lẽ mộc khí chưa cân bằng với lực lượng băng hàn sâu trong linh hồn, làm anh nhìn tổng thể cứ như một bé gái vậy...da trắng và khá mềm.v.v. tóm lại là ở tuồi này con gái chưa phát dục. Năm tháng êm đềm lại tiếp tục trôi, năm nay Lam Vũ cững đã 10 tuổi, đến tuổi đi học rồi, đêm trước ngày đi học cả nhà Đại Ngưu ngồi cùng một bàn ăn:
- Này Tiểu Bạch, ngày mai con đi học, con cũng phải có tên cho mình. Ta họ Tạ, con lại không được khỏe mạnh như những nam hài đồng lứa nên ta thích con sau này sẽ theo nghiệp văn nhân, con tên là Tạ Thi Họa nhé. - Đại Ngưu cảm thấy Lam Vũ là con trai mà thân hình gầy yếu, lại trắng như con gái nhà giàu suốt ngày rú ở khuê phòng, nên ông nghĩ rằng sẽ định cho anh đi học làm văn sĩ, có thể về dạy học hoặc làm quan ở các ngôi thành lớn.
Thời này mà không học võ được thì chỉ có nước học văn thôi, không thì đi làm nô tài cho nhà giàu mới may ra kiếm cơm được, mà con người ai sinh ra muốn làm nô tài đâu, thế nên ông liền quả quyết con nuôi mình đi làm văn nhân. Lam Vũ nghe thế tí phụt cơm ra bàn, gì cơ? Ta thế này mà để tên là Thi Họa à? Không được, cứ lấy tên cũ là được rồi, không cần thiết. Nghĩ vậy nên Lam Vũ liền lắc đầu.
- Sao? Con không thích tên này à? - Vợ Đại Ngưu hỏi.
- Tiểu Bạch ca không thích hay là mình đổi tên khác đi cha.
- Vậy..vậy con thích tên gì? - Đại Ngưu gãi đầu, ông là một người đơn giản, thô lỗ, không có quá nhiều suy nghĩ nên cũng không áp đặt con cái điều gì.
- Con..con tên là Hạ Vĩ..Hạ Cửu Vĩ. - Lam Vũ không dùng tên vốn có của mình, anh nghĩ rằng mình có được như ngày hôm nay vẫn là do biến dị ngày hè năm đó, mình của trước kia không biết đã ở nơi nào rồi.
- Hạ..Hạ Cửu Vĩ? Họ Hạ? Sao con lại lấy họ Hạ?
- Đối với con Hạ không phải là họ. - Lam Vũ lắc đầu, đúng là đối với Lam Vũ chữ Hạ không phải là một họ hoặc ít nhất chữ Hạ trong tên anh đặt không phải là họ, nó là kỷ niệm của ngày hè năm đó mà thôi, thời gian đó đích thực là rất đáng nhớ.
- Vậy sau này gọi con là? - Vợ Đại Ngưu.
- Gọi là Hạ Vĩ hay gọi là Cửu cũng được.
- Vì sao lại như thế? - Vợ Đại Ngưu vẫn thắc mắc, tự dưng con mình nuôi từ nhỏ tới giờ lấy cái tên khác họ là như thế nào?
- Tên con vốn là như thế. - Nói nốt một câu rồi Lam Vũ cúi đầu vào ăn, không để ý bọn họ nữa, cái này giải thích nhiều lại đâm ra phiền phức.
Thấy thế vợ Đại Ngưu cũng không hỏi nhiều, bà nghĩ có lẽ nó nhớ đến họ của cha mẹ ruột nó chăng? Không thể nào chứ...Còn Đại Ngưu thì vẫn cứ cắm đầu ăn, ông chả quan tâm lắm, vì đối với ông thế nào cũng được, dù sao thì mình ông có Tiểu Kim, còn Tiểu Bạch vẫn là con ông đủ rồi, cần gì quản nhiều cho đau đầu chứ. Tiểu Kim thì vẫn cứ ngây thơ, không hiểu tại sao ca ca mình lại không lấy họ của cha, nhưng con bé vẫn không hỏi.
Cả nhà ăn xong vợ Đại Ngưu đi dọn chén đũa, còn Đại Ngưu thì nhìn Lam Vũ:
- Tiểu B...à không, Hạ V...thôi, gọi là Cửu cho nó gọn, lằng nhằng, Cửu à! Ngày mai là con đủ tuổi đi học rồi đó, con có thích đi học không? - Ông nhẹ nhàng hỏi, ông chờ câu trả lời của đứa con nuôi "khác người" này, nhìn nó có vẽ nho nhã, trầm tĩnh, khá thích hợp trên con đường văn chương, nếu mà nó nói không thích nữa thì ông chắc là phải miễn cưỡng dạy nó đi săn hoặc đốn củi để kiếm sống thôi, haizz mà thân thể nó như thế thì làm gì có sức lực mà săn chứ. Ông không thích người thân của mình đi làm nô tài cho nhà giàu.
Nhìn ra được điều mong đợi trong đôi mắt của người cha nuôi, Lam Vũ gật đầu:
Nghe được câu trả lời như ý, ông dường như có chút vui mừng nhưng trong đó cũng có một chút buồn, ông hỏi lại lần nữa. Điều đó làm Lam Vũ không hiểu? Sao lại có ẩn chứa nổi buồn? Chợt Đại Ngưu hỏi:
- Đi học thì con phải ra thị trấn học, không được ở thôn này nữa, thôn này không có thầy đồ, cũng không có trường học. Ra thị trấn con sẽ phải ở một mình, con chịu không?
"À" một tiếng, thì ra là như thế, hèn gì Đại Ngưu có vẽ buồn. Lam Vũ biết là từ chối thì ông sẽ giận lắm, thế nên đi thì đi, chả nhẽ mình thế này mà mang tiếng thất học cũng kỳ:
- Tốt, không uổng ta nuôi con từ bé tới giờ. Haizz, con ra ngoài tửu điếm mua cho ta một cân hầu nhi tửu đi. - Thở dài một hơi.
Mỗi lần tâm trạng hay vui mừng là Đại Ngưu lại uống rượu, có lúc uống với lão Tam, có lúc uống một mình, đây cũng là thói quen nên Lam Vũ cũng quen rồi. Cầm theo tiền rồi chạy ra quán rượu gần đó... 2km, anh vừa vô quán rượu thì gọi ngay:
- Ông chủ! Bán cho cháu một cân hầu nhi tửu.
- Biết rồi, biết rồi! Đại Ngưu lại thèm rượu đúng không! Đợi đó, ta đi lấy. - Nói xong lão lại lật đật chạy đi.
Trong lúc chờ thì bỗng dưng Lam Vũ nghe được mấy người đeo kiếm, mang mũ kia nói chuyện:
- Nghe tin gì chưa, giáo chủ Huyết Nguyệt thần giáo làm nhiều điều ác bị ngũ bá truy sát nghe nói ép hắn nhảy xuống Phong Lăng thâm uyên rồi.
- Hả? Giáo chủ Huyết Nguyệt thần giáo có Hấp Thiên Ma Công thiên hạ vô địch cũng rơi vào bước đường cùng này sao?
- Chứ còn gì nữa? Ngươi nghĩ ngũ bá ai mà chẳng mạnh hơn hoặc bằng giáo chủ Huyết Nguyệt thần giáo chứ? Mà 5 đánh 1 ngươi thấy hắn có thể đánh lại không?
- Nghe nói nơi mà thiên hạ đệ nhất cao thủ Băng lão quái chết đi có để lại bí kíp võ công cả đời hắn bị người ta tìm được và có người lấy được nó rồi.
- Không biết, hình như là một người lùn thì phải? Nghe nói hắn chỉ cao có 1m2, mặc đồ đen cả người. Hôm đó Tuyết gia, Dương gia và người của phái Thiên Sơn trong lúc vô tình tìm được nơi đó, còn đang tranh nhau ai vào trước thì bị người kia cuỗm mất bí kíp võ công, hiện nay rất nhiều người đang truy sát hắn cướp bí kíp.....
Mọi thứ đang dần hé lộ:3 Các bạn nhớ like và cmt nhiệt tình, tới đây chắc các bạn cũng biết lão đại ngày đó rồi đấy.
Từ số báo này, chúng tôi giới thiệu cùng bạn đọc loạt bài của những người từng nhiều năm tìm hiểu về thế giới của những kẻ máu lạnh, cả trước và sau năm 1975. Từ đó thêm hiểu và quí trọng những chiến sĩ Công an với những chiến công thầm nặng của họ trên mặt trận gay go, gian khổ trấn áp thế giới ngầm, vì sự bình yên và hạnh phúc của nhân dân.
Theo dòng thời cuộc, bên cạnh những nhân tố quyết định làm thay đổi diện mạo xã hội theo hướng tích cực, cũng tồn tại một loại người khác hẳn. Đó là thế giới ngầm, mà quốc gia nào, thời nào cũng có-ít hoặc nhiều, tùy theo tình hình và tùy theo diễn tiến của thời cuộc. Để bạn đọc dễ hình dung, chúng tôi xin bắt đầu lược lại những nhân vật được dân trong giới gọi là "ông trùm". Tất nhiên, đây không phải là những ông trùm như trong phim xã hội đen, mà chỉ là những kẻ giang hồ "có số có má" với đàn em mà thôi.
Sự xuất hiên của cái gọi là trùm giang hồ…
Ở miền Nam, từ thời Pháp thuộc với Tư Mắt và Paul Ngọ, nắm trong tay toàn bộ những hoạt động phi pháp, nhưng chỉ giới hạn ở quy mô nhỏ vì không đủ thế lực cạnh tranh với người Pháp thực dân và người Hoa theo hệ thống bang hội; cho đếnthời Bình Xuyên, như cách nghĩ của 108 hảo hán Lương Sơn Bạc. Ba Dương -một tay võ công tuyệt luân và tính tình hào hiệp trượng nghĩa đã thâu tóm những thế lực manh mún của giới giang hồ để hình thành một thế giới đạo tặc.
Lê Văn Viễn tức Bảy Viễn đã thừa hưởng, cộng thêm sự hỗ trợ để lợi dụng của phòng nhì Pháp, đã có trong tay những Kim Chung, Đại Thế Giới, Bình Khang… Và thậm chí, giang hồ thời ấy còn nắm được cả lực lượng cảnh sát trong tay để sử dụng như một công cụ hỗ trợ! Sau khi Mỹ hất cẳng Pháp, Bảy Viễn cũng bị đào thải và sống những ngày cuối đời bên mẫu quốc, thế giới ngầm trở nên vô chủ và những cuộc cạnh tranh lại bắt đầu để có được một thủ lĩnh.
Tứ đại thiên vương: Đại (Nguyễn Văn Đại) Tỳ (Huỳnh Tỳ-Nguyễn Thuận Lai) Cái (Ngô Văn Cái-Woòng Cái) Thế Ba Thế-Thế Aristo) bằng những cuộc thanh toán đẫm máu với băng đảng người Hoa do Mã Thầu Dậu(Tín Mã Nàm) chỉ huy và hàng loạt băng đảng khác, đã xem như "thủ lĩnh đích thực" của giang hồ miền Nam. Trương Văn Cam - sinh năm 1947, cùng độ tuổi với Woòng Cái, xuất thân từ một vùng đất hoang sơ ở quận 4, vào tù từ lúc 15 tuổi, đã nung nấu trong lòng ước mơ trở là một ông trùm của thế giới ngầm. Tất nhiên, không đơn giản chút nào khi các vị trí chóp bu của nhiều lĩnh vực và lãnh địa đã có chủ.
Năm Cam, từ một tay gác sòng bạc cho anh rể Bảy Xi đã học được nhiều điều từng bước ngoi lên. Mãi đến những năm 80, Năm Cam vẫn cứ là anh chàng bán sơn ở cầu Calmette và thu nhập còn thua một tay tổ chức sòng bạc cấp thấp. Thế rồi một cơ hội bằng vàng đã đến với Năm Cam qua Sáu Dauphine…
Mối quan hệ với một vài nhân vật quyền lực nhưng hời hợt về quan điểm, đã giúp cho Năm Cam triệt tiêu các đối thủ. Đến thập niên 90, Năm Cam đã gần như hoàn tất việc chinh phạt và thu tóm thế giới ngầm vào tay. Và hệt như bất kỳ truyện cổ tích ở đời nay, trục trặc của hệ thống bắt đầu xảy ra… Đầu năm 1995, bởi một con nợ bị xiết nhà, Năm Cam lọt vào tầm ngắm của các cơ quan chức năng. Năm Cam lo đến "bạc trắng mái đầu" nhưng vẫn lọt vào lưới của cảnh sát.
Cùng Nhật cùi (Đào Bá Ngọc) ông trùm bị đưa ra Bắc… Thế lực bao che vẫn còn đó và phát huy hết công xuất để "giải cứu cho ông trùm". Tháng 10 năm 1997, Năm Cam trở về sau gần 3 năm, tạm rời khỏi vị trí số 1 của thế giới ngầm. Hào quang của một ông trùm bất khả xâm phạm đã làm Năm Cam nhanh chóng trở thành hoàng đế không ngai của toàn bộ giang hồ lưu manh trên toàn quốc.
Những cuộc thanh toán nổ ra liên tục khi vị trí bị dòm ngó đã khiến Năm Cam mất đi sự cảnh giác vốn có. Vũ Hoàng Dung-tức Dung Hà, đổ bộ từ Hải Phòng vào cùng một loạt tay chân dữ dằn hơn bất kỳ tên thuộc hạ nào Năm Cam có dưới trướng đã đe doạ trực tiếp đến bầu sữa nuôi sống đế chế Năm Cam. Và như thế, đồng thời với việc Dung Hà đã tự ký tên vào bản án tử hình giành cho mình.
Năm Cam quyết định xuất chiêu! Hải Bánh-một giang hồ Hà Nội vào theo đoàn quân viễn chinh của Dung Hà đã nhận ra việc có lợi nếu "vì anh Năm " hơn là "vì chị Dung". Hắn thông qua một vụ tranh chấp với đàn chị đã đưa hai sát thủ từ Hà Nội vào là Long Tây và Hưng Mi nhon để "bắn vào đầu Dung Hà".
Khởi đầu là Trịnh Xuân Hoàng-tức Hoàng Lựu đạn, được mệnh danh là con hùm xám miền Đông, xộ khám…
Bộ mặt của ông trùm tối cao lộ dần…
Năm Cam bị bắt vào một buổi sáng đẹp trời vừa khi ở nhà một trong hàng tá nhân tình bước ra quán…cơm tấm! Năm Cam không hề đơn giản, kể từ khi Hải Bánh vừa bị bắt, bằng tiền của và những quan hệ chằng chịt với một vài quan chức "bán mình cho quỷ", một cuộc đấu trí ngược với ban chuyên án được "tập đoàn tội phạm" Năm Cam tiến hành. Thực ra, từ vụ án giết hại chiến sĩ cảnh sát hình sự Phan Lê Sơn, tập đoàn tội phạm này đã từng thành công một phần nào trong việc chạy án. Năm Cam hoàn toàn tin tưởng với vụ án Dung Hà cũng không ngoài quy luật: nén bạc đâm toạc tờ giấy…
Tất nhiên, để đối phó với ban chuyên án trong đó có cả việc chuẩn bị cho một vụ ám sát ba mục tiêu quan trọng, đã được Năm Cam vạch ra. Nhưng người tính không bằng trời tính, ông trùm bị bắt trước khi thực hiện, chỉ vài ngày.
Với Năm Cam, chỉ có bản thân và gia đình được xem là Người, còn lại-tất cả đều là đối tượng, hoặc để bòn rút, bóc lột, hoặc để mua chuộc, khuynh đảo…thậm chí, đối thủ cần phải triệt tiêu hoặc hoá giải.
Người đầu tiên được xem là "giang hồ hảo hán" của miền Nam thời Pháp thực dân lại là con của một tên Việt gian khét tiếng: Huỳnh Tấn- tức lãnh binh Tấn.
Khi Pháp đánh thành Gia Định lần đầu năm 1859, Huỳnh Tấn chỉ là một đội chỉ huy vài trăm quân đồn điền dưới trướng anh hùng Trương Định. Do bất hòa với chủ tướng về phương pháp đánh Tây, cộng thêm một số lỗi lầm Tấn gây ra trong vùng đóng quân với dân chúng, Huỳnh Tấn bỏ về đầu Tây và vạch kế hoạch bán chủ.
Anh hùng Trương Định tuẫn tiết và sau đó Huỳnh Tấn được thăng chức lãnh binh, trở thành nhân vật hết sức thế lực vùng Gò Công-thuộc huyện Tân Hòa tỉnh Gia Định (nay thuộc Tiền Giang). Do vậy, chữ Công được thêm vào họ tên cho oách…Tên Huỳnh Công Tấn ra đời. Tấn chết sớm nên con trai là Huỳnh Công Miêng không hưởng phụ ấm là bao. Tuy vậy, khi một sĩ quan Pháp đánh đập dân phu đang đào trường đua ngựa tại Gò Công, Huỳnh Công Miêng ra tay đánh ngã viên sĩ quan này.
Vốn là con thứ tư của lãnh binh Tấn, Huỳnh Công Miêng được dân chúng xưng tụng là Cậu Tư Miêng. Bài vè Cậu Tư Miêng đươc truyền khẩu khắp lục tỉnh Nam Kỳ chính là để tán dương nhân vật này. Khá giỏi võ và tính tình ương ngạnh khó bảo, Tư Miêng hay can thiệp chuyện giữa đàng theo đúng tinh thần "kiến nghĩa bất vi vô dõng giả, lâm nguy bất cứu mạc anh hùng".
Nhanh chóng tiêu tán sản nghiệp (cũng chưa tích góp được nhiều) của cha là Huỳnh Tấn, Tư Miêng bỏ đi ngao du khắp nơi, tất nhiên là trong vùng Tây làm chủ. Đi đến đâu, Tư Miêng gây ra chuyện đến đó, đặc biệt là anh ta chuyên cà khịa với lính Tây hoặc các quan chức địa phương đã ra làm việc với tân trào. Tiền xài như phá gia chi tử, cộng thêm tánh khí hảo hớn, Tư Miêng luôn thiếu tiền lận lưng.
Trong thời gian cộng tác với thực dân Pháp xâm chiếm Nam Kỳ, Huỳnh Tấn khá nhiều chiến hữu là Tây mũi lõ mắt xanh chính cống. Tư Miêng tìm đến những lị sở do bạn cha mình đang quản xòe tay xin ít tiền tiêu vặt. Tất nhiên không nhiều lắm, cộng thêm việc hàng tháng Tư Miêng ghé kho bạc lãnh tiền trợ cấp Bắc Đẩu Bội Tinh của cha, đủ để tạo thành huyền thoại: Tư Miêng có kim bài miễn tử và xài bao nhiêu cứ vào kho bạc mà lấy…
Cuộc đời của Tư Miêng cứ lăng quăng như thế cho đến một ngày nọ đột ngột chấm dứt. Nguyên nhân rất khôi hài: Tư Miêng đánh bài thín-cẩu với bọn giang hồ Kèo Vàng (người Hoa) ở bến Bình Đông. Sau khi thua khá nhiều, Tư Miêng vỗ bàn đứng dậy đòi tiền lại. Một cuộc "tả lùi thùi"(đả lôi đài) không công bằng xảy ra để giải-quyết-tranh-chấp.
Kết quả là Cậu Tư Miêng, với huyền thoại có kim bài miễn tử đã bị sáu, bảy tên giang hồ lưu lạc tận bên Tàu sang, nện một trận đến bất thành nhân dạng. Bị ném ra đường, Tư Miêng bị thêm một trận thứ hai của bọn trạo phu (phu chèo ghe) vốn bực mình gã hảo hán không biết kiềng mặt ai, và quy thiên! Thế là chấm hết một huyền thoại, cách chấm hết gây ngỡ ngàng cho tác giả bài vè Cậu Tư Miêng…
Huyền thoại thần cước sáu cường...
Nhiều truyền thuyết về xuất thân của giang hồ đứng bến đầu tiên của miền Nam này, nhưng đáng tin nhứt có lẽ là việc Sáu Cường xuất thân từ Bạc Liêu và có học võ với một ông Lục bên Miên. Thuở ấy, mọi đầu mối giao thông đều tập trung ở bến xe An Đông (khu vực đường Lê Hồng Phong, quận 10, TPHCM bây giờ).
Xe còn chạy bằng than đá và lửa bắn tung tóe ra đường khi chở khách nhưng đã bắt đầu trở thành phương tiện đi lại chủ yếu thay cho tàu thuyền chậm và thiếu an toàn. Chính vì vậy, khi về bến xe An Đông trong một thời gian ngắn, Sáu Cường đã gây ra hàng trăm vụ đụng độ trước khi thâu tóm toàn bộ bến xe này vào tay.
Nên nhớ, lúc bấy giờ giang hồ và giang hồ đụng đầu nhau phải giữ được cách chơi "đúng luật" nếu không muốn bị xem thường, thậm chí lên án. Từ "điệu nghệ" chính là do chữ "đạo-nghĩa" đọc trại mà thành.. Thường thì phải trải qua thủ tục đưa thư hoặc bắn tin khiêu chiến. Sau đó chọn địa điểm và phương cách giao đấu. Tất nhiên là chỉ 2 kẻ đứng đầu xử nhau công khai, mọi đàn em chỉ đứng ngoài chờ xổ số kết quả.
Một ngày nọ, sau khi không còn ai thách thức ngọn liên hoàn cước nổi danh của mình, Sáu Cường nhận được một lá thư ngắn của băng cướp Bình Xuyên. Nội dung thư hết sức nhã nhặn, chỉ xin ít lương nuôi quân và được ký tên là Ba Dương, một trong những thủ lĩnh Bình Xuyên. Sáu Cường nhận lời hội kiến để xem mặt mũi thủ lĩnh Bình Xuyên đã nghe tiếng từ lâu. Ngồi đợi ở quán cà phê Hải Nam ngay góc ngã 3 Vĩnh Viễn, Sáu Cường nhìn thấy một chiếc xe kéo bánh cao su đặc đậu lại. Người bước xuống thoạt nhìn làm Sáu Cường hết sức thất vọng
Đó là một thanh niên mặc bộ bà ba lụa lèo trắng, tay phe phẩy quạt giấy. Vầy mà là Ba Dương, thủ lĩnh Bình Xuyên đây sao? Sáu Cường tự hỏi và không khỏi coi thường. Ba Dương chưa kịp mào đầu câu chuyện xin lương nuôi quân, Sáu Cường đã tuyên bố thẳng: Chịu nổi thần cước của Sáu Cường thì hẵng nói chuyện…còn không thì Bình Xuyên cứ tung hoành ở đất của mình, chừa đất cho anh em An Đông sống, chớ mà có héo lánh, mất hòa khí!
Ba Dương lẳng lặng gật đầu. Bàn ghế được dẹp gọn. Sáu Cường tung cước, những ngọn cước tuyệt kỹ đã giúp Sáu Cường thành danh. Ba Dương tay vẫn còn cầm quạt lòn xuống thấp tránh. Sau một loạt cú đá chết người, Sáu Cường hốt nhiên tái mặt ngừng tấn công và đồng ý góp tiền bạc công sức nuôi quân Bình Xuyên. Khi Ba Dương đã lên xe đi mất, đám đàn em nhao nhao hỏi Sáu Cường về quyết định chịu lép của đại ca. Sáu Cường xua tay không trả lời.
Nhưng về sau, chuyện cũng đã không còn bí ẩn: Khi Sáu Cường tấn công, Ba Dương chỉ lòn xuống hạ bàn để tránh, nhưng mỗi lần tránh Ba Dương đều dùng quạt chạm nhẹ vào hạ bộ Sáu Cường. Kết quả đã rõ, để lấy mạng Sáu Cường, vị thủ lĩnh huyền thoại của Bình Xuyên có quá nhiều cơ hội nhưng ông ta vẫn không ra tay dể giữ thể diện cho giang hồ bến xe An Đông.
Thảo nào Sáu Cường lại đồng ý nuôi quân Bình Xuyên ngay tắp lự…Đến đầu thập niên 40, khi đã khá trọng tuổi, Sáu Cường vẫn ngang tàng hảo hớn như xưa và trong một dịp đánh nhau với lính Tây vào Bình Khang quậy phá, Sáu Cường chưa kịp tung cú đá thần kỳ nào đã lăn ra đất chết bởi một viên đạn súng sáu bắn trúng giữa ngực!